Ngày nay nhiều người đang sống trong khi không hề biết linh hồn mình từ đâu đến, vì sao đã đến và sinh sống trên đất này, hoặc sau khi qua đời này thì sẽ đi về đâu. Thông qua lời của Đức Chúa Trời, là Đấng Sáng Tạo trong Kinh Thánh, chúng ta có thể tìm thấy câu trả lời cho vấn đề linh hồn mà đã không được giải đáp trải qua thời gian lâu dài. Kinh Thánh cho biết rằng linh hồn rõ ràng có tồn tại, và quê hương phần linh hồn là vương quốc trên trời, tức là Nước Thiên Đàng.
1. Linh hồn tồn tại riêng lẻ với thể xác
Hầu hết những người có tín ngưỡng bao gồm cả Cơ Đốc nhân đều tin rằng linh hồn tồn tại riêng biệt kể cả sau khi chết. Thế thì, linh hồn đã tồn tại từ khi nào?
Giả sử, linh hồn cũng được sinh ra khi xác thịt ra đời, thì khi xác thịt chết đi, linh hồn cũng phải bị biến mất. Bởi vì việc linh hồn được tồn tại cùng với sự ra đời của xác thịt có nghĩa là linh hồn đang bị phụ thuộc vào xác thịt. Song, Kinh Thánh cho biết rằng linh hồn vẫn tồn tại riêng biệt kể cả sau khi xác thịt không còn nữa.
“Khi Chiên Con mở ấn thứ năm, tôi thấy dưới bàn thờ có những linh hồn của kẻ đã chịu giết vì đạo Ðức Chúa Trời và vì lời chứng họ đã làm. Chúng đều kêu lên lớn tiếng rằng: Lạy Chúa là Ðấng thánh và chân thật, Chúa trì hoãn xét đoán và chẳng vì huyết chúng tôi báo thù những kẻ ở trên đất cho đến chừng nào?…” Khải Huyền 6:9-11
Đã được chép rằng “linh hồn của kẻ đã chịu giết”, nên đây là trạng thái xác thịt đã chết. Tuy nhiên, linh hồn vẫn đang sống và đối thoại với Đức Chúa Trời. Linh hồn vẫn tồn tại độc lập mà không liên quan gì đến sự chết của xác thịt. Thế thì, kể cả trước khi xác thịt ra đời thì linh hồn phải tồn tại một cách độc lập mới là phải.
2. Linh hồn đã tồn tại trước khi xác thịt ra đời
Thông qua Đức Chúa Jêsus, chúng ta có thể xác minh sự thật rằng linh hồn loài người đã tồn tại trước khi xác thịt ra đời. Đức Chúa Jêsus đã giáng sanh trong hình ảnh giống như những người bình thường. Những người xung quanh không thể thấy bất cứ sự khác biệt nào giữa họ và Đức Chúa Jêsus, những người Naxarét đã quen biết Đức Chúa Jêsus từ khi còn nhỏ nên không tin được rằng Ngài là Đấng Cứu Chúa.
“Ngài về đến quê hương, rồi dạy dỗ trong nhà hội, đến nỗi ai nghe cũng lấy làm lạ, mà nói rằng: Bởi đâu mà người nầy được khôn ngoan và những phép lạ nầy? Có phải là con người thợ mộc chăng? Mẹ người có phải là Mari, và anh em người là Giacơ, Giôsép, Simôn, Giuđê chăng? Chị em người đều ở giữa chúng ta chăng? Bởi đâu mà người nầy được mọi điều ấy như vậy? Họ bèn vì cớ Ngài mà vấp phạm…” Mathiơ 13:54-57
Như vậy, sự sinh hoạt của Đức Chúa Jêsus không khác gì với người thường cho thấy rằng cũng không có sự khác biệt về mặt linh hồn của Đức Chúa Jêsus và loài người. Nếu như có sự khác nhau về mặt linh hồn giữa Đức Chúa Jêsus và chúng ta, thì chúng ta không thể tin rằng mình sẽ được phục sinh thành thể thiêng liêng và đi vào Nước Thiên Đàng. Bởi vì nếu Đức Chúa Jêsus và chúng ta khác nhau về mặt linh hồn, thì chúng ta không thể đạt được trạng thái giống như Đức Chúa Jêsus.
Giống như sự phục sinh của Đức Chúa Jêsus là chứng cớ hầu cho các thánh đồ nhận biết về sự phục sinh sẽ được nhận vào ngày sau (I Côrinhtô 15:12-22), thì đời trước của Đức Chúa Jêsus là chứng cớ cho biết về đời trước của loài người. Vì thế, nếu biết được Đức Chúa Jêsus đã ở đâu trước khi Ngài mặc lấy xác thịt mà đến trái đất này thì cũng có thể hiểu biết về quá khứ của linh hồn chúng ta.
Kinh Thánh đã làm sáng tỏ rằng linh hồn của Đức Chúa Jêsus đã tồn tại trên Nước Thiên Đàng trước khi giáng sanh trong xác thịt (Giăng 1:1, 14, 6:38). Điều này nghĩa là linh hồn của loài người cũng đã tồn tại trước khi sanh ra trong xác thịt, và đã ở trên Nước Thiên Đàng.
3. Quê hương của linh hồn là Nước Thiên Đàng
Linh hồn vốn đã ở trên Nước Thiên Đàng trước khi sanh ra làm người trên đất này. Lời này nghĩa là quê hương phần linh hồn chính là Nước Thiên Đàng. Các tổ phụ đức tin trong Kinh Thánh cũng đã làm chứng một cách đồng nhất.
“Pharaôn hỏi Giacốp rằng: Ngươi hưởng thọ được bao nhiêu tuổi? Giacốp tâu rằng: Những năm tôi sống ở đời phiêu lưu hết thảy là một trăm ba mươi năm; các năm của đời tôi lấy làm ngắn ngủi và lại nhọc nhằn, chẳng bằng những năm bình sanh của tổ phụ tôi khi người ở phiêu lưu đó.” Sáng Thế Ký 47:8-9
Khi Pharaôn hỏi về tuổi tác, Giacốp đã trả lời rằng “những năm tôi sống ở đời phiêu lưu là 130 năm”, và nói rằng chẳng bằng với đời sống phiêu lưu của các tổ phụ mình. Tức là hết thảy thời gian từ khi bản thân ra đời và sinh sống trên đất này chính là cuộc sống của đời phiêu lưu.
“Bởi đức tin, Abên… Bởi đức tin, Nôê… Bởi đức tin, Ápraham… Hết thảy những người đó đều chết trong đức tin, chưa nhận lãnh những điều hứa cho mình; chỉn trông thấy và chào mừng những điều đó từ đằng xa, xưng mình là kẻ khách và bộ hành trên đất. Những kẻ nói như thế, tỏ rõ rằng mình đương đi tìm nơi quê hương. Ví thử họ đã tưởng đến nơi quê hương mà mình từ đó đi ra, thì cũng có ngày trở lại, nhưng họ ham mến một quê hương tốt hơn, tức là quê hương ở trên trời.” Hêbơrơ 11:4-9, 13-16
Ký giả sách Hêbơrơ đã ghi chép rằng các tổ phụ của đức tin như Abên, Nôê, Ápraham v.v… đều đã sống cuộc đời của kẻ khách và bộ hành. Đã được chép rằng họ trông mong “một quê hương tốt hơn” tức là quê hương trên trời. Ghi chép như thế này của Kinh Thánh đang làm sáng tỏ rằng hết thảy mọi người đang sinh sống trên đất này chỉ như là kẻ khách và bộ hành mà thôi, dù quê hương phần xác là nơi nào đó trên trái đất, nhưng quê hương phần linh hồn là Nước Thiên Đàng.
4. Loài người bị sanh ra trên đất này là do tội lỗi
Nguyên nhân khiến cho loài người rời khỏi Nước Thiên Đàng – quê hương linh hồn và đang phải sinh sống trên đất này là gì? Chúng ta có thể tìm ra manh mối ấy qua trường hợp của vua Tyrơ đã được ghi chép trong sách Êxêchiên.
“Lại có lời Đức Giêhôva phán cùng ta như vầy: Hỡi con người, hãy làm một bài ca thương về vua Tyrơ và nói cùng người rằng: Chúa Giêhôva phán như vầy: Ngươi gồm đủ tất cả, đầy sự khôn ngoan, tốt đẹp trọn vẹn. Ngươi vốn ở trong Êđen, là vườn của Đức Chúa Trời. Ngươi đã có đầy mình mọi thứ ngọc báu, là ngọc mã não, ngọc vàng lợt… cùng vàng nữa… Ngươi là một chêrubim được xức dầu đương che phủ; ta đã lập ngươi lên trên hòn núi thánh của Đức Chúa Trời; ngươi đã đi dạo giữa các hòn ngọc sáng như lửa.” Êxêchiên 28:11-14
Vua Tyrơ vốn đầy sự khôn ngoan, tốt đẹp trọn vẹn, đã có đầy mình mọi thứ ngọc báu, và từng là một chêrubim (cherub, thiên sứ) đi dạo giữa các hòn ngọc sáng như lửa. Tức là, trước khi sanh ra làm người trên đất này, ông ấy đã từng là thiên sứ ở cùng với Đức Chúa Trời trên trời. Thế nhưng, ông ấy đã không được ở trên Nước Thiên Đàng nữa mà đã bị đuổi xuống trái đất này.
“Đường lối ngươi trọn vẹn từ ngày ngươi được dựng nên, cho đến lúc thấy sự gian ác trong ngươi. Nhân ngươi buôn bán thạnh lợi, lòng ngươi đầy sự hung dữ, và ngươi đã phạm tội; vậy ta đã xô ngươi như là vật ô uế xuống khỏi núi Đức Chúa Trời; hỡi chêrubim che phủ kia, ta diệt ngươi giữa các hòn ngọc sáng như lửa!” Êxêchiên 28:15-16
Vua Tyrơ đã phạm tội trên trời và bị đuổi xuống đất này. Đây là nội dung cho biết về đời trước của hết thảy nhân loại, là những người đã mặc lấy xác thịt và sống ở đời này giống như vua Tyrơ. Nghĩa là loài người đã phạm tội và bị đuổi khỏi Nước Thiên Đàng, nên đang sống cuộc đời kẻ khách tạm thời trên đất này mà thôi. Vì vậy, Đức Chúa Jêsus đã đến để cứu rỗi nhân loại, Ngài gọi loài người là “kẻ bị mất” hoặc là “tội nhân” (Luca 19:10, Mathiơ 9:13). Loài người là những tồn tại bị mất khỏi Nước Thiên Đàng do tội lỗi.
5. Phương pháp để trở về Nước Thiên Đàng là Lễ Vượt Qua giao ước mới
Khách bộ hành là “những người rời khỏi quê quán của mình và đang tạm thời cư trú hoặc phiêu bạt ở nơi khác”. Nhân loại đang sống cuộc đời của kẻ khách phần linh hồn, sau xác thịt chết đi, linh hồn sẽ trở về nơi vốn lẽ của nó (Truyền Đạo 12:7) Nhiều người đang tin một cách mơ hồ rằng chỉ cần sống hiền lành thì sẽ được vào Nước Thiên Đàng sau khi qua đời. Tuy nhiên, không thể đi vào Nước Thiên Đàng nếu không nhận được sự tha thứ “tội lỗi” – là nguyên nhân khiến cho bị đuổi khỏi Nước Thiên Đàng. Đấng đã đến trái đất này để ban sự tha tội cho nhân loại chính là Đức Chúa Jêsus. Đức Chúa Jêsus đã mở ra con đường của sự tha tội cho nhân loại bởi huyết Ngài.
“Ấy là trong Đấng Christ, chúng ta được cứu chuộc bởi huyết Ngài, được tha tội…” Êphêsô 1:7
Hoặc có người suy nghĩ rằng chỉ cần tin vào hy sinh của Đức Chúa Jêsus – Đấng đã đổ huyết trên thập tự giá thì có thể nhận được sự tha tội vô điều kiện. Tuy nhiên, Đức Chúa Jêsus đã không dạy dỗ như thế, mà Ngài đã lập nên lẽ thật để chúng ta nhận được sự tha tội nhờ vào huyết đã đổ ra trên thập tự giá.
“Trong ngày thứ nhứt ăn bánh không men… Môn đồ làm y như lời Đức Chúa Jêsus đã dạy mà dọn lễ Vượt qua… Khi đương ăn, Đức Chúa Jêsus lấy bánh, tạ ơn rồi, bẻ ra đưa cho môn đồ mà rằng: Hãy lấy ăn đi, nầy là thân thể ta. Ngài lại lấy chén, tạ ơn rồi, đưa cho môn đồ mà rằng: Hết thảy hãy uống đi; vì nầy là huyết ta, huyết của sự giao ước đã đổ ra cho nhiều người được tha tội.” Mathiơ 26:17-19, 26-28
Đức Chúa Jêsus đã giữ Lễ Vượt Qua cùng với các môn đồ và phán rằng rượu nho của Lễ Vượt Qua là huyết Ngài đã đổ ra cho nhiều người được tha tội. Theo đó, nếu muốn nhận được sự tha tội nhờ vào huyết của Đức Chúa Jêsus, thì nhất định phải giữ Lễ Vượt Qua giao ước mới chứ không chỉ nghĩ đến hy sinh trên thập tự giá của Đức Chúa Jêsus. Lễ Vượt Qua giao ước mới là lẽ thật quý báu dẫn dắt loài người đi đến Nước Thiên Đàng, là quê hương phần linh hồn.