Vấn đề liên quan đến linh hồn con người là một chuyên đề thần học đáng dấy lên cuộc thảo luận trên toàn thế giới. Ngoài Cơ Đốc giáo cũng có nhiều tôn giáo nghiên cứu về vấn đề linh hồn và giải nghĩa theo cách khác nhau, tuy nhiên chưa từng nghe có luận văn hoặc bài thuyết giảng nào có hệ thống chính xác mà không có sự mâu thuẫn hoặc đáng tin cậy mà không có sự nghi ngờ.
Có thể tìm được lời giải đáp về vấn đề linh hồn trong Kinh Thánh. Kinh Thánh là ghi chép của Đức Chúa Trời – Đấng Sáng Tạo đã dựng nên linh hồn của loài người. Vậy, Kinh Thánh cho biết như thế nào về linh hồn? Kinh Thánh Cựu Ước, là lời ghi chép trước khi Đấng Christ đến trái đất này chỉ cho thấy lẽ thật liên quan đến linh hồn một cách mờ nhạt như ánh trăng trong đêm. Mặt khác, Kinh Thánh Tân Ước lại bày tỏ rõ ràng về vấn đề linh hồn như ánh sáng mặt trời soi chiếu vào ban ngày.
Linh hồn là lực hoạt động hay sanh mạng của xác thịt sao?
Một số người hiểu lầm về vấn đề linh hồn bởi chỉ bám víu vào những lời trong Kinh Thánh Cựu Ước. Họ chủ trương rằng vì linh hồn là lực hoạt động hoặc sanh mạng của xác thịt, do đó khi con người chết đi thì đương nhiên linh hồn cũng bị tiêu hủy theo. Song, Kinh Thánh lại dạy dỗ khác.
“Giêhôva Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh linh.”Sáng Thế Ký 2:7
Loài người được dựng nên bởi bụi đất và sanh khí, tức là xác thịt và linh hồn. Điều đáng chú ý chính là sự thật rằng linh hồn không phải được tạo ra cùng lúc với xác thịt, mà là tồn tại được Đức Chúa Trời thổi riêng vào. Vì vậy, khi loài người chết đi thì xác thịt trở về đất, nhưng linh hồn trở về nơi Đức Chúa Trời (Truyền Ðạo 12:7). Vì nơi đến khác nhau nên nơi trở về cũng khác nhau.
Giả sử linh hồn chỉ đơn thuần là lực hoạt động hoặc sanh mạng của xác thịt, thì kết luận rằng cha mẹ của phần xác đã ban cho sự sống phần xác cũng ban cho linh hồn. Song, Kinh Thánh làm chứng rõ ràng rằng có “cha phần xác” và “cha phần hồn” tồn tại riêng lẻ.
“Cha về phần xác sửa phạt, mà chúng ta còn kinh sợ thay, huống chi Cha về phần hồn, chúng ta há chẳng càng nên vâng phục lắm để được sự sống sao?”Hêbơrơ 12:9
Cha phần hồn là Đức Chúa Trời. Linh hồn là tồn tại do Đức Chúa Trời dựng nên, không có mối quan hệ gì với cha phần xác thịt cả. Vì thế, linh hồn mà Kinh Thánh làm chứng, không phải là lực hoạt động hoặc sanh mạng phụ thuộc vào xác thịt mà được sanh ra khi xác thịt ra đời. Linh hồn vẫn tồn tại riêng lẻ kể cả sau khi con người chết đi.
Linh hồn vẫn sống dầu xác thịt chết đi
Đức Chúa Jêsus đã dạy dỗ rằng người ta có thể giết được xác thịt mà không giết được linh hồn.
“Ðừng sợ kẻ giết thân thể mà không giết được linh hồn; nhưng thà sợ Ðấng làm cho mất được linh hồn và thân thể trong địa ngục.”Mathiơ 10:28
Các sứ đồ nhận sự dạy dỗ của Đức Chúa Jêsus như Giăng, Phierơ cũng ghi chép rằng linh hồn vẫn còn sống sau sự chết của xác thịt.
“… tôi thấy dưới bàn thờ có những linh hồn của kẻ đã chịu giết vì đạo Đức Chúa Trời và vì lời chứng họ đã làm. Chúng đều kêu lên lớn tiếng rằng: Lạy Chúa là Đấng thánh và chân thật…”Khải Huyền 6:9-11
“Ấy bởi đồng một linh hồn đó, Ngài đi giảng cho các linh hồn bị tù, tức là kẻ bội nghịch thuở trước, về thời kỳ Nôê, khi Đức Chúa Trời nhịn nhục chờ đợi chiếc tàu đóng nên… Vì ấy bởi điều đó mà Tin Lành cũng đã giảng ra cho kẻ chết.”I Phierơ 3:19-20, 4:6
Sứ đồ Giăng đã thấy sự mặc thị về cuộc đối thoại giữa linh hồn của các thánh đồ tử vì đạo và Đức Chúa Trời. Sứ đồ Phierơ đã ghi chép rằng Đức Chúa Jêsus truyền giảng Tin Lành cho linh hồn của những người đã chết bởi nước lụt vào thời đại Nôê. Hoặc có người tưởng tượng rằng linh hồn của những người đã chết đang trong trạng thái vô thức, nhưng sự thật không phải như vậy. Lời Kinh Thánh ghi chép rằng Đức Chúa Jêsus truyền giảng Tin Lành cho linh hồn của những người đã chết, cho thấy rõ ràng sự thật rằng linh hồn tồn tại sau khi con người chết đi vẫn có ý thức để hiểu biết Tin Lành và tiếp nhận được.
Linh hồn là bản chất sự sống
Trong Kinh Thánh, sự chết của xác thịt nghĩa là sự phân ly giữa xác thịt và linh hồn (Truyền Đạo 12:1-7) Khi linh hồn rời khỏi thì thân thể chết, ngược lại khi linh hồn ấy trở lại trong mình thì được sống. Bản chất của sự sống có ở linh hồn chứ không phải là xác thịt.
“… có kẻ ở nhà người cai nhà hội đến nói với người rằng: Con gái ông chết rồi… Nhưng Ngài phán rằng: Đừng khóc, con nầy không phải chết, song nó ngủ… Nhưng Đức Chúa Jêsus cầm lấy tay con ấy, gọi lớn tiếng lên rằng: Con ơi, hãy chờ dậy! Thần linh bèn hoàn lại, con ấy chờ dậy liền; rồi Ngài truyền cho nó ăn.”Luca 8:49-55
Như vậy, linh hồn của loài người cũng có thể ở trong thân thể, và cũng có thể ra ngoài thân thể. Nói tóm lại, linh hồn có thể tồn tại một cách độc lập mà không liên quan gì đến xác thịt. Sứ đồ Phaolô cũng đã đề cập lặp lại hai lần rằng linh hồn có thể tồn tại sau khi rời khỏi thân thể (II Côrinhtô 12:2-3). Và người cũng làm chứng về sự chết của các thánh đồ là “lìa khỏi thân thể và đi ở với Đấng Christ”.
“Vì Đấng Christ là sự sống của tôi, và sự chết là điều ích lợi cho tôi vậy. Ví thử tôi cứ sống trong xác thịt, là ích lợi cho công khó tôi, thì tôi chẳng biết nên lựa điều chi. Tôi bị ép giữa hai bề muốn đi ở với Đấng Christ, là điều rất tốt hơn…”Philíp 1:21-24
“Vậy tôi nói, chúng ta đầy lòng tin cậy, muốn lìa bỏ thân thể này đặng ở cùng Chúa thì hơn.”II Côrinhtô 5:8
Sứ đồ Phaolô nói rằng giữa “sự chết” và “sống trong xác thịt” thì sự chết, tức là việc lìa khỏi xác thịt mà đi ở với Đấng Christ là điều tốt hơn. Đó là vì sứ đồ xác tín rằng ngay khi rời khỏi xác thịt thì linh hồn sẽ được ở với Đấng Christ trên Nước Thiên Đàng.
Linh hồn có thể rời khỏi xác thịt và tồn tại riêng lẻ, còn xác thịt mà linh hồn rời khỏi thì chết đi. Ấy là sự thật cho biết rằng bản chất của sự sống có trong linh hồn chứ không phải là xác thịt. Vì cớ đó, các sứ đồ đã ví dụ xác thịt của con người với nhà tạm – nơi linh hồn tạm thời nghỉ ngơi (II Phierơ 1:13-14, II Côrinhtô 5:1-4), nên họ đã bước đi con đường Tin Lành với niềm trông mong về cuộc sống vĩnh cửu trên Nước Thiên Đàng chứ không phải cuộc sống chỉ là tạm thời trên đất này.
Vấn đề linh hồn được tỏ ra như thế này vào thời đại Tân Ước là vì Đấng Christ đã đến đất này và dạy dỗ trực tiếp. Vào thời đại cuối cùng này, Đấng Christ Tái Lâm – Đấng An Xang Hồng đã đến và làm thức tỉnh về sự tồn tại của linh hồn và thế giới linh hồn thông qua Kinh Thánh cho nhân sinh đang sống cuộc đời hư không và vô nghĩa. Bất cứ ai lắng tai nghe lời dạy dỗ của Ngài đều có thể hướng đến Nước Thiên Đàng, là quê hương linh hồn.